không tin anh yêu thầm em đâu

Hình bóng ai kia làm cho em khóc thầm, nhìn theo em anh lại nhói đau. Có các lúc ta rất đề nghị nhau, để sưởi ấm đôi tim có từng nỗi đau. một tình yêu. Có không em niềm tin, anh thoát ra khỏi chính mình. Đã thọ anh yên thinh, do em nhưng mà anh câm nín. Nói ra cũng vậy thôi "Cho dù bạn từng bị tổn thương 99 lần, thì cũng phải tin rằng lần thứ 100 sẽ gặp được tình yêu đích thực. Dũng cảm bước tiếp trên bé đường tình cảm, chứ không phải suy tính hơn thiệt. Mãi yêu vi-ta-min của anh. Anh có thể không gồm gì mà lại không thể không có em. Anh rất có thể mất tất cả nhưng cần yếu mất em. Anh yêu thương em. Ngày hôm qua yêu em. Ngày từ bây giờ yêu em. Tương lai vẫn yêu thương em. Với mãi mãi trái tim anh sẽ luôn luôn dành trọn cho em. KHÔNG TIN ANH YÊU THẦM EM ĐÂU. Văn án: Lớp mười năm ấy, Đào gia thừa nhận nuôi một cậu trai nông buôn bản nghèo.Cậu ta im lặng, thành tích giỏi lại bao gồm chí mong tiến.Chỉ gồm Đào lây truyền biết, cậu ta không hẳn thứ giỏi gì.Mỗi ngày Đào nhiễm đều hy vọng bóp "Cậu không cần phải an ủi tôi đâu, tôi không sao, hỏi chơi vậy thôi, coi như hỏi đùa đi. Đi thôi, lên xe về nhà." Cậu ta nhoẻn miệng cười hiền, lúm đồng tiền xinh xinh ở hai bên má khẽ hiện lên. Nói đoạn, cậu ta quay người đi vào trạm xe buýt. Bài hát với đông đảo lời phân trần thầm bí mật của người yêu đơn phương chỉ có thể đứng ngơi nghỉ sau đảm bảo an toàn người đàn bà không nằm trong về mình. Anh yêu thương em được chế tạo và bộc lộ bởi tương khắc Việt - một giọng ca với chất giọng váy chwanitizgue1976. Lớp mười năm ấy, Đào gia nhận nuôi một cậu trai nông thôn nghèo. Cậu ta yên lặng, thành tích tốt lại có chí cầu tiến. Chỉ có Đào Nhiễm biết, cậu ta không phải thứ tốt gì. Mỗi ngày Đào Nhiễm đều muốn bóp chết cậu ta cho rồi, người này vừa nhìn đã biết là người xấu, nếu sau này hắn thành công, Đào gia chúng ta liền xong đời rồi. Nhưng mà cô không biết, tên nhóc bại hoại cô ghét cay ghét đắng lại thầm mến cô. ~ Ngụy thiếu cảm thấy một người xấu xa lại vô tâm vô cảm như hắn. Hiếm khi chịu đựng một người làm trời làm đất, lại còn cảm thấy cô ấy dễ thương. Muốn trao trái tim cho em, em lại không cần. Em sẽ phải trả giá đắt đấy. Nhiễm Nhiễm đông thăng, nhật lạc Tây Trầm. Từ khi gặp em, anh không thể yêu ai khác nữa. Những đứa trẻ có thành tích kém thường không thích bị cha mẹ so sánh mình với người cùng lứa có thành tích tốt. Đào Nhiễm chính là đứa trẻ học kém đó, thành tích của cô “không đến nỗi nào” chỉ mới thứ hai từ dưới đếm lên, còn người học giỏi kia là học bá một vùng đứng đầu cả huyện. Huống hồ Đào Nhiễm còn bị mẹ mình bắt phải theo người ta học tập, phải đối xử tốt với người ta, người mà ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã thấy không phải người lương thiện. Đào Nhiễm cảm thấy mình rất oan ức và đáng thương, không ai tin lời cô rằng hắn ta xấu xa cả. Ngụy Tây Trầm năm ấy được Đào gia đứng ra làm người giám hộ, chuyển từ thôn quê lên Cẩm Thành học tập, thành tích đứng đầu, là học bá thi cử điểm tuyệt đối. “Người lớn lên đoan chính, mi thanh mục tú, hiểu chuyện lại lễ phép.” Nhưng tất cả chỉ là vỏ bọc của Ngụy Tây Trầm, tác giả rất có tâm khi gắn tag cho anh một cách cực chính xác “Nam chính lúc trước là nông thôn tâm cơ boy, sau này là bá đạo tổng tài”. Chính xác là tâm cơ boy cộng với đại ca giang hồ. Sau khi bị Đào Nhiễm nhìn thấy Ngụy Tây Trầm đang đánh nhau, anh cũng không buồn che giấu bản tính “xấu xa” của mình nữa. Đào Nhiễm là con gái rượu của một gia đình giàu có, cô xinh đẹp ngọt ngào, sống ngây ngô và có phần hơi ngốc. Từ lần đầu tiên nghe mẹ mình kể về tên “con nhà người ta” Ngụy Tây Trầm kia, Đào Nhiễm đã không có chút ấn tượng tốt nào, cô đã “cảm nhận” được tên kia không tốt đẹp gì. Và thật sự tên kia không có ý tốt thật, hắn vậy mà lại yêu thầm cô mấy năm rồi. Từ một câu nói “Tuy rằng giọng cậu khó nghe, tính tình thì hung dữ, nhưng cậu là người đẹp nhất trong bọn họ, tôi phải cùng cậu làm bạn bè” đầy tính nhan khống của Đào Nhiễm ba năm trước, Ngụy Tây Trầm liền trầm luân. Đối với Ngụy Tây Trầm, Đào Nhiễm là một ánh trăng sáng, mười mấy năm trước cuộc đời anh không có ai như vậy, cô mang một thân phận cao quý nhưng dễ gần lại đáng yêu, cô ngây ngô nhưng không hề ngốc nghếch, cô sống vui vẻ đến vô tư, cô là những gì mà Ngụy Tây Trầm phải ước ao. Phía sau Ngụy Tây Trầm là câu chuyện về một vùng quê bị bỏ quên, nơi mà tồn tại tất cả mặt xấu của cuộc sống, nơi sống của những người nghiện ngập tù tội bỏ trốn, nơi của những cô gái làng chơi hết thời, nơi của những người bị xã hội chối bỏ. Những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên ở đấy có sinh mạng không bằng cỏ rác, sinh ra trong xã hội thối nát, lớn lên nhưng không thấy được ngày mai, đầy rẫy bất công và nguy hiểm. Ở đấy muốn thay đổi vận mệnh chỉ có một con đường - học tốt và thoát khỏi nơi đó, anh học thật tốt và dùng nắm đấm ép buộc bọn nhóc nơi đó phải đi học, đến nỗi tên nhóc có điểm thấp nhất bị phạt thì điểm số còn cao gấp đôi Đào Nhiễm. Tuy đã thoát khỏi vùng đất đáng sợ đó nhưng Ngụy Tây Trầm vẫn mang trong mình sự tự ti, sợ Đào Nhiễm ghét bỏ, sợ cô lại bỏ đi quên đi mình. Nên khi yêu đương Ngụy Tây Trầm rất nhạy cảm và có ý chiếm hữu cực cao, sợ bị tổn thương nhưng lại không ngừng đuổi theo Đào Nhiễm. Ngụy Tây Trầm không phải một nam chính thanh xuân dương quang rạng rỡ, anh là một mảnh khác chững chạc và đen tối. Mình kể nghe có vẻ Ngụy Tây Trầm rất đáng thương, rất cần được yêu thương, nhưng mình xin đính chính Ngụy Tây Trầm xuất thân đáng thương thật nhưng tính cách rất là đáng đánh Mời các bạn đón đọc Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu của tác giả Đằng La Vi Chi. Kỷ niệm ngày thành lập trường vào ngày 11,12 tháng 11 vừa lúc là ngày hội độc thân*. *Nguyên văn là Quang côn tiết là ngày 11/11 đó Một năm này không quá lưu hành, nhưng là ngày hội bầu không khí vui vẻ sôi nổi. Có người ở sân thể dục dừng bóng bay để thâm tình chân thành mà chuẩn bị tỏ tình. Cuối cùng còn chưa chờ được người mình thích, ngược lại chủ nhiệm giáo dục đã tới rồi. Sau đó toàn bộ Cao trung Cẩm Thành, đều có thể thấy chủ nhiệm giáo dục đuổi theo nam sinh kia. Đào Nhiễm cùng Kiều Tĩnh Diệu đứng ở khu dạy học lầu 3, nhìn trên sân thể dục gà bay chó sủa, hai người đều nhịn không được cười. Đào Nhiễm ghé vào trên ban công “Tính ra tớ đã trải qua mười bảy cái ngày hội độc thân, thật thảm.” “Tớ đây so với cậu tốt hơn một chút.” Kiều Tĩnh Diệu nói, “Tớ năm ngoái còn được mừng Lễ Tình Nhân.” Thời điểm Kiều Tĩnh Diệu năm hai liền có bạn trai, cô rất thích, tình cảm hai người cũng tốt. Sau đó nam sinh kia bị bệnh, rất nghiêm trọng, liền nói chia tay với Kiều Tĩnh Diệu. Ở trong ấn tượng của Đào Nhiễm, Kiều Tĩnh Diệu vẫn luôn là người nội tâm rất mạnh mẽ, thời điểm chia tay cũng vậy. Cô không thấy Kiều Tĩnh Diệu khóc, nghe nói lúc ấy Kiều Tĩnh Diệu chỉ bình tĩnh mà đồng ý, nói một câu “Được”, liền không có sau đó. Không có tình tiết cẩu huyết sinh tử gắn bó không rời không bỏ. Thế nhưng liền vô cùng đơn giản như vậy mà chia tay. Sau đó một ngày mưa, Kiều Tĩnh Diệu uống trà sữa, thần sắc có chút nhạt nhẽo “Không chia tay thì như thế nào, đuổi theo anh ấy? Sau đó nhìn anh ấy thống khổ nhìn anh ấy chết? Anh ấy chết tớ chỉ khóc lóc một hồi, sau đó trở về cuộc sống của mình?” Cô nói những lời lương bạc như vậy, nhưng là lại hiện thực. Đào Nhiễm biết cô không phải không khổ sở, ít nhất sau này mặc kệ Lam Hải Dương theo đuổi cô như thế nào, cũng chưa thấy cô động tâm. Trên mặt Kiều Tĩnh Diệu nhìn không ra cảm xúc khổ sở, ngược lại còn có thể buôn chuyện “Nghe nói ngày lễ độc thân tỏ tình tương đối dễ dàng thành công, nói cho tớ nghe một chút đi cậu nhận được mấy phong thư tình?” “Không có.” “Không có?” “Ừ.” Đào Nhiễm gật đầu, năm trước còn có vài phong. Cô lớn lên xinh đẹp, người theo đuổi rất nhiều, năm nay một phong đều không có. Đào Nhiễm sờ tóc ngắn của mình “Thật sự xấu như vậy à?” Kiều Tĩnh Diệu cười “Không xấu, quay đầu lại sửa một chút đi. Cậu ngày mai làm MC đúng không? Trang điểm đẹp một chút, Giang Diệp sẽ đến, Phó Địch cũng đến, cậu như thế nào cũng phải hạ nữ sinh kia.” Đào Nhiễm thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình “Giang Diệp tại sao lại đến?” “Cậu ta là học sinh mũi nhọn, đương nhiên là đại biểu học sinh.” Đào Nhiễm nguyên bản còn không khẩn trương, hiện tại lại đột nhiên khẩn trương lên. Cô đọc lại kịch bản vài lần, sợ đến lúc đó khẩn trương cái gì cũng quên. Dựa theo kế hoạch, buổi chiều tan học còn phải đi thử lễ phục. Chuông tan học vang lên, Ngụy Tây Trầm vẫn luôn không nhúc nhích, Đào Nhiễm liền tính toán lặng lẽ chạy. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, thiếu niên ngồi ở cuối cùng, không chút để ý mà viết gì đó. Trên bàn cậu còn có một đống văn kiện tiếng Anh kỳ quái. Đào Nhiễm đeo cặp sách đi ra ngoài, ở chỗ rẽ thấy được Văn Nhụy lớp 8 tám. Cô ta trang điểm nhẹ, vốn dĩ khuôn mặt xinh đẹp nhìn càng thoát trần, ánh mắt nhìn về hướng lớp 3. Lúc này tan học được một lúc, trong phòng học dư lại không nhiều người lắm, Đào Nhiễm theo ánh mắt của cô ta, liền thấy được Ngụy Tây Trầm. Cô nghĩ cô biết Văn Nhụy tới làm gì rồi. Đào Nhiễm thực ra đã đi xuống lầu, đi được nửa đường mới nhớ ra không mang theo kịch bản, lại căng da đầu vòng vèo đi lên. Đào Nhiễm đi lên, vừa lúc nhìn thầy Văn Nhụy cùng Ngụy Tây Trầm trong phòng học. Văn Nhụy đỏ mặt đang nói gì đó, Ngụy Tây Trầm ngồi, vẫn luôn không đứng dậy. Cậu không có biểu tình gì, đồng phục vén hai vòng, lộ ra cánh tay rắn chắc. Văn Nhụy lấy hết can đảm “Cậu có thể làm bạn trai tớ không?” Ngụy Tây Trầm nâng đôi mắt, ánh mắt nhìn đến Đào Nhiễm ngoài cửa, cậu cong cong khóe môi “Không thể.” Văn Nhụy khó có thể tiếp thu “Vì cái gì?” Ngụy Tây Trầm nhìn phương hướng Đào Nhiễm, ngón tay gõ gõ mặt bàn, có vài phần không chút để ý, cậu nói “Đâu ra nhiều vì cái gì như vậy.” Văn Nhụy hồng vành mắt chạy ra ngoài, đến cửa thấy Đào Nhiễm, còn hung hăng trừng cô một cái. Đào Nhiễm vẻ mặt mờ mịt, cô cũng đâu trêu chọc gì cậu ta? Cô tiến vào cầm kịch bản, Ngụy Tây Trầm cùng cô đi, hai người đều phải đi thử lễ phục. Dọc theo đường đi ai cũng không nói chuyện. Hai người bọn họ đến đã vắng, Quan Lỗi cùng Chung Thiến đã thử xong quần áo. Trường học tổng cộng chuẩn bị bốn bộ quần áo, nếu không thích hợp cũng chỉ có thể tạm chấp nhận một chút, trên mỗi hộp quần áo đều viết tên. Ngụy Tây Trầm cầm quần áo liền đi, cậu xem cũng chưa xem, như thể bảo cậu mặc cái bao tải cũng không sao cả. Nhưng Đào Nhiễm cầm hộp mới phát hiện không thích hợp, cái hộp dư lại viết tên Chung Thiến! Đào Nhiễm hỏi tiểu học muội ban văn nghệ “Vì sao lại là Chung Thiến? Quần áo của chị đâu?” Tiểu học muội sắc mặt không quá đẹp “Thực xin lỗi học tỷ, vừa mới Chung Thiến học tỷ nói bộ quần áo kia không thích hợp, quá lớn, chị ấy không đứng dậy được, muốn đổi cùng chị. Em cản không được, chị ấy cầm quần áo đi rồi.” Quần áo đã định cho Đào Nhiễm là bộ váy vàng nhạt nghịch ngợm, nhìn thanh xuân lại hoạt bát. Đào Nhiễm có chút vô ngữ, mở hộp Chung Thiến ra. Một bộ lễ phục cúp ngực màu đỏ. Lộ ra vài phần diễm tục. “……” “Đào Nhiễm học tỷ, hiện tại làm sao bây giờ?” Học muội ban văn nghệ cũng là lần đầu tiên làm loại hoạt động này, so với Đào Nhiễm còn gấp hơn. Đào Nhiễm có chút không đành lòng, áp xuống tức giận trong lòng “Không có việc gì, em đừng vội, để chị thử xem.” Cách vách có phòng thử đồ, bộ lễ phục này phía sau lưng có khóa kéo. Đào Nhiễm kéo khóa như thế nào cũng không lên. “……” Quá nhỏ! Chung Thiến ngạị quần áo lớn nhưng cô mặc lại nhỏ, đây là ác cỡ nào. Đào Nhiễm hít sâu một hơi, vẫn là không kéo lên được. Cô thò đầu ra, nhỏ giọng thấp thỏm bất an gọi học muội ở bên ngoài “Em có thể giúp chị kéo khóa lên không?” “Được ạ.” Học muội tiến vào giúp cô kéo khóa. Hai người lăn lộn một hồi lâu mới xong. Đào Nhiễm quay đầu lại mới phát hiện mặt học muội đặc biệt hồng. “Em đừng cười, tại chị không quá gầy.” Học muội nhỏ giọng nói “Tại ngực nơi đó...” “……” Đào Nhiễm cũng có chút xấu hổ…… Đào Nhiễm đi đến trước gương. Nói thật, cô không ôm hy vọng, nhưng hôm nay quần áo thế này lại cực kỳ hiệu quả. Cô sinh ra đã trắng, cẳng chân xinh đẹp tinh tế lộ ra, váy đỏ tóc đen, không cảm thấy quyến rũ, ngược lại thêm vài phần ngây ngô vũ mị. Thật là đẹp mắt. Cô ở trước gương nhìn một hồi lâu. Đẹp là đẹp, duy nhất không đủ chính là, cô hô hấp khó khăn. Học muội hỏi cô “Cứ như vậy được không?” Đào Nhiễm nghĩ thầm hẳn là có thể kiên trì “Cứ như vậy đi, hiện tại cũng không kịp đổi trở lại.” ~~~ Cao trung Cẩm Thành kỷ niệm ngày thành lập trường làm rất long trọng, còn mời riêng những người nổi tiếng đã từng học tại trường tới thưởng thức tiết mục. Sáng sớm Đào Nhiễm đã bị kéo đi trang điểm thay quần áo. Cô cố ý sửa lại tóc, hiện tại không hề so le không đồng đều, tóc ngắn đến vai chỉnh tề ngược lại thoải mái thanh tân lại ngoan ngoãn. Cô 5 giờ liền rời giường, bởi vì cảm thấy bản thân sợ hãi quên lời kịch, thời điểm trang điểm cô vẫn luôn nhẩm lại. Hôm nay cũng không thể mất mặt, hôm nay mất mặt chính là mất mặt trường học. Chuyên viên trang điểm nhìn bộ dạng nghiêm túc này của cô nhịn không được cười an ủi “Thả lỏng chút, em khẳng định có thể được.” Cô gái nhỏ tuổi không lớn, lớn lên lại đẹp, bộ dạng nỗ lực này rất đáng yêu. Đào Nhiễm một chút cũng không thể thả lỏng. Còn chưa lên sân khấu, chân cô liền bắt đầu run lên, vạn nhất đọc sai thì làm sao bây giờ? Vạn nhất quên từ làm sao bây giờ? Thẳng đến lúc cùng ba người còn lại gặp mặt, miệng cô còn lẩm bẩm “…… Hôm nay chúng ta có mặt ở chỗ này……” Chung Thiến nhìn thấy cô, biểu tình ngây người. Quần áo kia…… bị cô ta ghét bỏ sau đó đổi quần áo, Đào Nhiễm mặc lại quá đẹp. Quan Lỗi nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt, bên tai có chút hồng. Quần áo trên người Đào Nhiễm, bởi vì là lễ phục cúp ngực, liền lộ ra bả vai trắng nõn mượt mà cùng một mảng nhỏ tuyết trắng phía sau lưng. Khung xương cô tinh tế, xương quai xanh xinh đẹp, chính màu đỏ lễ phục lại tôn lên khuôn mặt nhỏ tươi đẹp mỹ lệ, thế nhưng có thể nhìn ra vài phần diễm sắc lớn lên về sau. Ngụy Tây Trầm cuối cùng cũng tới. Cậu lớn lên đẹp mắt dáng người cũng đẹp, mặc gì cũng đẹp. Ánh mắt cậu dừng ở trên người Đào Nhiễm, cong cong môi. Buổi sáng 9 giờ, kỷ niệm ngày thành lập trường chính thức bắt đầu. Đại lễ đường bên trong đông đúc ngồi đầy người, MC trước tiên chờ ở hậu trường. Đào Nhiễm lặng lẽ từ phía sau nhìn thoáng qua, trời ạ thật nhiều người! Cô khẩn trương vô cùng, cầu nguyện chờ lát nữa ngàn vạn đừng làm lỗi. Chung Thiến sắc mặt vẫn luôn không tốt lắm, cô ta hiện tại cảm thấy cái váy màu vàng trên người quá bình thường, thấy thế nào cũng không loá mắt bằng Đào Nhiễm. Nhưng hiện tại hối hận hiển nhiên đã không còn kịp rồi. Ánh đèn đại lễ đường bỗng nhiên tắt, sân khấu hiện bốn cái cột sáng. MC đi lên sân khấu, dưới có người nhỏ giọng nói “Oa năm nay MC giá trị nhan sắc thật cao!” Một đoạn bốn người phối hợp nói xong, dưới đài lục tục vang lên vỗ tay. Đào Nhiễm cuối cùng cũng không mắc lỗi. MC xuống sân khấu, kế tiếp biểu diễn tiết mục. Nhạc khúc thanh ở đại lễ đường vang lên, Đào Nhiễm lui về hậu trường, kỳ thật thời điểm chân chính lên sân khấu ngược lại không sợ. Cô ổn định tâm tình thật tốt, lần đầu tiên cảm thấy loại cảm giác này không tồi, dù sao cũng là ước mơ khi còn nhỏ của cô, không nghĩ tới có một ngày có thể thực hiện. Trừ bỏ lời dạo đầu yêu cầu bốn người phối hợp, trong quá trình sau là hai người phối hợp. Cộng sự của Đào Nhiễm là Ngụy Tây Trầm. Ánh đèn mở lên, bọn họ một lần nữa đứng trên sân khấu. Thiếu niên thấp thuần tiếng nói ở bên tai cô vang lên, tiếng nói cậu vừa dứt Đào Nhiễm tự động tiếp nửa câu sau. Mấy ngày nay khắc khổ rất có ích, lời dẫn tựa như bản năng, chặt chẽ khắc vào trong đầu cô. Trên mặt cô mang theo mỉm cười, tầm mắt ở chạm đến hàng ghế thứ ba dưới sân khấu, không tự giác dừng một chút. Trong đám người, ánh mắt thiếu niên dừng ở trên người cô, trầm tĩnh mà chuyên chú. Đại não cô trống rỗng trong nháy mắt, hô hấp theo bản năng căng thẳng. Phản ứng lại lại nghe thấy âm thanh phựt một tiếng. Đào Nhiễm ngốc một giây đồng hồ. Ngay sau đó cảm giác đến hoảng quần áo…… nháy mắt muốn tuột xuống? Tuột xuống! Khí cũng không buồn, hô hấp cũng thông thuận. Sắc mặt cô liền hồng thấu, quần áo rách ư! Bên dưới muôn vàn ánh mắt vẫn như cũ tập trung ở trên sân khấu, Đào Nhiễm xấu hổ đến muốn khóc, cô yên lặng dùng hai tay kẹp chặt lễ phục, cả người đều cứng đờ. Cô sao lại xui xẻo như vậy ! Quần áo này chất lượng kiểu quỷ gì! Càng khẩn trương càng dễ dàng mắc lỗi, Đào Nhiễm sợ quần áo rơi xuống, thẳng đến khi Ngụy Tây Trầm nói xong, cô càng hoảng loạn. Cô hiện tại trong đầu trống rỗng, căn bản không tiếp lời. Làm sao bây giờ? Không khí an tĩnh. Thiếu niên bên cạnh không nhanh không chậm đọc lời dẫn của cô, thanh âm vững vàng bình tĩnh, không có một tia tạm dừng, lời dẫn toàn bộ đều không sai. Cô đứng ở bên cạnh cậu, giống chim cút nhỏ, bảo vệ quần áo của mình không cho rơi xuống. Thẳng đến khi cậu nói xong một chữ cuối cùng, ánh đèn lại tắt. Đào Nhiễm chạy trốn xuống hậu trường. Hậu trường ánh đèn hơn tối, cô hoảng không chọn nói ra, chính mình yên lặng trốn trong góc. Ngụy Tây Trầm không hé răng, đi đến trước mặt cô. Đào Nhiễm nâng đôi mắt, gương mặt hoàn toàn đỏ bừng. Cậu bình tĩnh vô cùng “Tôi nghe được tiếng rách.” “……” Cô muốn đem chính mình giấu đi. Trong mắt cậu mang theo ba phần ý cười, ngữ điệu hơi hơi cao lên “Hả, cậu rách quần áo?” Đào Nhiễm bị tên hỗn trướng này chọc tức chết rồi, cô gắt gao kẹp chặt quần áo, sợ thật sự rơi xuống. Hiện tại làm sao bây giờ ? Không quá mười phút nữa, cô lại phải lên sân khấu, nhưng mà hiện tại cái tình huống này rất xấu hổ, làm cô hoảng đến không được. Ngụy Tây Trầm khom lưng nhìn cô, cười có chút xấu xa “Cho tôi hôn cậu một cái, tôi liền giúp cậu thế nào?” Chẳng ra gì! Cậu ta sao có thể háo sắc như vậy! Ngụy Tây Trầm lười cùng cô diễn, trên người cậu vốn dĩ mang theo vài phần hoang dã, thấy cô vừa thẹn vừa giận ngược lại cảm thấy đáng yêu. Cậu vốn dĩ cũng không phải người tốt lành gì, liền chậm rãi chờ cô. Cô dựa vào góc, hai tay giao nhau, cứng đờ mà kéo quần áo của mình. Tiết mục nhạc khúc thanh tạm dừng, nên Chung Thiến cùng Quan Lỗi lên sân khấu. Bọn họ đều rõ ràng, cô chỉ có thể lập tức quyết định. Hoặc là trước mặt nhiều người rớt lễ phục, hoặc là xin cậu hỗ trợ. Trong mắt có có chút nước mắt, Ngụy Tây Trầm thật đáng giận, cô hận cậu ta. “Chọn cái nào? Hả?” Cô rụt vào trong góc, gương mặt hồng thấu, thanh âm thấp đến không nghe thấy “Cho cậu hôn một cái.” Bad gateway Error code 502 Visit for more information. 2023-06-12 055517 UTC You Browser Working Amsterdam Cloudflare Working Host Error What happened? The web server reported a bad gateway error. What can I do? Please try again in a few minutes. Cloudflare Ray ID 7d5fd811cf3b0e33 • Your IP • Performance & security by Cloudflare anhnguyenflypro Thành viên tích cực Tham gia 21/8/2018 Bài viết 692 Đã được thích 3 Điểm thành tích 18 KHÔNG TIN ANH YÊU THẦM EM ĐÂU Tác giả Đằng La Vi Chi Thể loại Hiện đại, thanh xuân vườn trường, oan gia, nữ ngốc manh - nam tâm cơ, trước rất ngọt sau ngược tâm một chút xíu, HE. Độ dài 63 chương Tình trạng Hoàn cv - chưa edit Link đọc truyện không tin anh yêu thầm em đâu - Văn án Lớp mười năm ấy, Đào gia nhận nuôi một cậu trai nông thôn nghèo. Cậu ta yên lặng, thành tích tốt lại có chí cầu tiến. Chỉ có Đào Nhiễm biết, cậu ta không phải thứ tốt gì. Mỗi ngày Đào Nhiễm đều muốn bóp chết cậu ta cho rồi, người này vừa nhìn đã biết là người xấu, nếu sau này hắn thành công, Đào gia chúng ta liền xong đời rồi. Nhưng mà cô không biết, tên nhóc bại hoại cô ghét cay ghét đắng lại thầm mến cô. ~ Ngụy thiếu cảm thấy một người xấu xa lại vô tâm vô cảm như hắn. Hiếm khi chịu đựng một người làm trời làm đất, lại còn cảm thấy cô ấy dễ thương. Muốn trao trái tim cho em, em lại không cần. Em sẽ phải trả giá đắt đấy. Nhiễm Nhiễm đông thăng, nhật lạc Tây Trầm. Từ khi gặp em, anh không thể yêu ai khác nữa. - Những đứa trẻ có thành tích kém thường không thích bị cha mẹ so sánh mình với người cùng lứa có thành tích tốt. Đào Nhiễm chính là đứa trẻ học kém đó, thành tích của cô “không đến nỗi nào” chỉ mới thứ hai từ dưới đếm lên, còn người học giỏi kia là học bá một vùng đứng đầu cả huyện. Huống hồ Đào Nhiễm còn bị mẹ mình bắt phải theo người ta học tập, phải đối xử tốt với người ta, người mà ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã thấy không phải người lương thiện. Đào Nhiễm cảm thấy mình rất oan ức và đáng thương, không ai tin lời cô rằng hắn ta xấu xa cả. Ngụy Tây Trầm năm ấy được Đào gia đứng ra làm người giám hộ, chuyển từ thôn quê lên Cẩm Thành học tập, thành tích đứng đầu, là học bá thi cử điểm tuyệt đối. “Người lớn lên đoan chính, mi thanh mục tú, hiểu chuyện lại lễ phép.” Nhưng tất cả chỉ là vỏ bọc của Ngụy Tây Trầm, tác giả rất có tâm khi gắn tag cho anh một cách cực chính xác “Nam chính lúc trước là nông thôn tâm cơ boy, sau này là bá đạo tổng tài”. Chính xác là tâm cơ boy cộng với đại ca giang hồ. Sau khi bị Đào Nhiễm nhìn thấy Ngụy Tây Trầm đang đánh nhau, anh cũng không buồn che giấu bản tính “xấu xa” của mình nữa. Đào Nhiễm là con gái rượu của một gia đình giàu có, cô xinh đẹp ngọt ngào, sống ngây ngô và có phần hơi ngốc. Từ lần đầu tiên nghe mẹ mình kể về tên “con nhà người ta” Ngụy Tây Trầm kia, Đào Nhiễm đã không có chút ấn tượng tốt nào, cô đã “cảm nhận” được tên kia không tốt đẹp gì. Và thật sự tên kia không có ý tốt thật, hắn vậy mà lại yêu thầm cô mấy năm rồi. Từ một câu nói “Tuy rằng giọng cậu khó nghe, tính tình thì hung dữ, nhưng cậu là người đẹp nhất trong bọn họ, tôi phải cùng cậu làm bạn bè” đầy tính nhan khống của Đào Nhiễm ba năm trước, Ngụy Tây Trầm liền trầm luân như truyện đam mỹ. Đối với Ngụy Tây Trầm, Đào Nhiễm là một ánh trăng sáng, mười mấy năm trước cuộc đời anh không có ai như vậy, cô mang một thân phận cao quý nhưng dễ gần lại đáng yêu, cô ngây ngô nhưng không hề ngốc nghếch, cô sống vui vẻ đến vô tư, cô là những gì mà Ngụy Tây Trầm phải ước ao. Phía sau Ngụy Tây Trầm là câu chuyện về một vùng quê bị bỏ quên, nơi mà tồn tại tất cả mặt xấu của cuộc sống, nơi sống của những người nghiện ngập tù tội bỏ trốn, nơi của những cô gái làng chơi hết thời, nơi của những người bị xã hội chối bỏ. Những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên ở đấy có sinh mạng không bằng cỏ rác, sinh ra trong xã hội thối nát, lớn lên nhưng không thấy được ngày mai, đầy rẫy bất công và nguy hiểm. Ở đấy muốn thay đổi vận mệnh chỉ có một con đường - học tốt và thoát khỏi nơi đó, anh học thật tốt và dùng nắm đấm ép buộc bọn nhóc nơi đó phải đi học, đến nỗi tên nhóc có điểm thấp nhất bị phạt thì điểm số còn cao gấp đôi Đào Nhiễm. Tuy đã thoát khỏi vùng đất đáng sợ đó nhưng Ngụy Tây Trầm vẫn mang trong mình sự tự ti, sợ Đào Nhiễm ghét bỏ, sợ cô lại bỏ đi quên đi mình. Nên khi yêu đương Ngụy Tây Trầm rất nhạy cảm và có ý chiếm hữu cực cao, sợ bị tổn thương nhưng lại không ngừng đuổi theo Đào Nhiễm. Ngụy Tây Trầm không phải một nam chính thanh xuân dương quang rạng rỡ, anh là một mảnh khác chững chạc và đen tối. Mình kể nghe có vẻ Ngụy Tây Trầm rất đáng thương, rất cần được yêu thương, nhưng mình xin đính chính Ngụy Tây Trầm xuất thân đáng thương thật nhưng tính cách rất là đáng đánh *[Ngụy Tây Trầm duỗi tay ngăn cô lại, nhẹ nhàng mở miệng “Đào Nhiễm.” Cô ngước mắt nhìn hắn. Thiếu niên lộ ra một nụ lười biếng “Cùng cậu thương lượng chuyện này.” “Cái gì?” Cô tiếp lời theo bản năng. “Hòa hảo được không?” Đào Nhiễm mở to hai mắt, con ngươi đen lúng liếng phảng phất như thấy quỷ, Ngụy Tây Trầm nói cái gì? Hắn nói “Cậu đừng chán ghét tôi được không.” Thiếu niên rũ mắt nhìn cô, “Tôi đã đợi rất nhiều năm.” Cô thanh thanh giọng nói, theo gậy mà bò lên “Vậy cũng được, nói cho tôi nghe mọi chuyện của cậu, không được đối với người nhà của tôi làm chuyện xấu, còn có, không được làm tôi sợ, nghe mệnh lệnh của tôi nữa…” Ngụy Tây Trầm bỗng hối hận mình tự dưng nóng đầu mà nói với cô. Ôn nhu tiểu ý như vậy, ha hả cô ấy biết cái gì chứ. Hắn híp mắt, ngữ điệu chứa ý cười “Nghe nói những chỗ hoang vắng như thế này là thích hợp nhất để chôn xác.” Đường lớn hoang vắng, kể cả một chiếc taxi cũng không có. Đào Nhiễm quyết đoán ngậm miệng.] Như tên truyện, ban đầu Đào Nhiễm không hề tin một tên ác bá như vậy lại thích mình, cô chỉ thấy hắn ta bắt nạt cô thôi, nhưng sau khi thấy được rất nhiều thứ mà Ngụy Tây Trầm cất giấu, cô bàng hoàng nhận ra tên kia nói thích cô là thật. Mình công nhận và chắc mọi người cũng sẽ công nhận rằng Ngụy Tây Trầm yêu thương, sủng Đào Nhiễm đến không có giới hạn, không thể tả nổi luôn. Đến nỗi thật lâu sau này khi con hai người đã lớn, con trai phản nghịch Ngụy Tây Trầm không hề đánh mắng nó nhưng con trai làm Đào Nhiễm khóc Ngụy Tây Trầm tẩn nó ngay tức khắc. *[Ngụy Tây Trầm đột nhiên nhớ tới Lam Tấn từng hầm hừ một câu Ngụy ca, anh sớm muộn gì cũng chết trong tay cô ấy. Hắn cười rộ lên, chết cũng là chết vui sướng chết trong hạnh phúc. Chết có ý nghĩa.] Chuyện truyện ngôn tình của hai người có thể xâu chuỗi thành một chuỗi thời gian như sau ba năm yêu thầm, một năm ngọt ngào, sáu năm cách xa dằn vặt. Hai người bên nhau chưa được bao lâu thì biết bao biến cố ập đến, vậy là xa nhau, xa không một lời từ biệt, xa nhau trong sự hiểu lầm. Khi hỏi Đào Nhiễm tại sao lại không yêu người khác, cô nói lòng cô nhỏ lắm, cô chỉ vào tim mình, nơi đó khó yêu nhưng cũng khó quên. Nhưng họ có thật sự từ bỏ dễ dàng như vậy không? Tất nhiên là không rồi vì kết cục là Happy Ending mà. Sau khi nhìn lại họ nhận ra họ chỉ còn có người kia, họ sẽ sống thật hạnh phúc để bù đắp những mất mát khi xưa, sống hạnh phúc ở bến đỗ cuối cùng ấy. Đối với mình đây không còn là một câu chuyện và thanh xuân và ước mơ của tuổi trẻ. Truyện mang một màu sắc khá trầm lắng, đan xen trong đó là những âm mưu, những sự va chạm với cuộc đời đầy khắc nghiệt, mạnh mẽ chứng minh cho chúng ta thấy cuộc sống không hề màu hồng, kể cả trong tiểu thuyết cũng không. Xem thêm các chủ đề tạo bởi anhnguyenflypro Các chủ đề tương tự - Review Truyện Không Có Lai Sinh - Review 10+ Truyện Xuyên Không Hay Nhất Được Đề Cử Bxh 2022 - Review Truyện Băng Vệ Sinh Không Thành Vấn Đề - Review Truyện Hôn Nhân Không Tình Yêu - Review Truyện Sau Khi Tôi Chết Anh Ấy Không Cưới Thêm Ai Nữa Chia sẻ trang này

không tin anh yêu thầm em đâu